Trần Văn Thắng qua đời ở độ tuổi 20, khi vẫn còn mang những hoài bão, những ước mơ chưa được thực hiện. Những điều em có vào năm tháng cuối đời chính là bàn tay xương gầy của người “dì ghẻ” luôn ở bên.
‘Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng’. Nhưng có một người phụ nữ năm nay gần 50, đã c hấp nhận hy sinh tuổi xuân để gắn bó với người đàn ông nghèo và 8 đứa con thơ dại đau ốm của chồng. Chưa bao giờ bà cảm thấy hối tiếc vì quyết định này bởi bà luôn tin, mình chính là người mẹ đã sinh ra chúng từ trái tim.
Dáng người nhỏ nhắn in hằn lên bóng dáng khắc khổ, bà là ‘dì ghẻ’ Phan Thị Hoa, ở xã Thanh Mai, huyện Thanh Chương, Nghệ An. Suốt gần 2 năm qua, mẹ Hoa đã không quản ngại nắng mưa luôn bên cạnh chăm sóc cậu con trai Trần Văn Thắng (SN 1997) không may mắc căn bệnh ung thư xương đầu gối.
Và sau những tháng ngày hai mẹ con cùng chống trọi với bệnh tật, một ngày cuối tháng 10/2017, Thắng ra đi trong nước mắt của mọi người.
Giây phút cuối cùng của chàng trai 20 tuổi bên ‘dì ghẻ’
Ngôi nhà của bà Phan Thị Hoa (SN 1970) trú xóm 1, nông trường chè Thanh Mai, huyện Thanh Chương (Nghệ An) phảng phất nỗi buồn tang tóc, mỗi người một công việc tất tả lo bữa cơm cúng cho một thành viên vừa khuất.
Tưởng như trong sự mất mát đó, không khí trong gia đình sẽ vô cùng lạnh giá, nhưng khi một người ra đi thì tất cả mọi người lại càng trở nên thân thiết hơn.
‘Chúng tôi đã làm hết tất cả mọi thứ để cứu con. Đến thời điểm này, mặc dù rất đau đớn khi con mất đi, nhưng chúng tôi không còn gì để hối hận nữa. Tôi nghĩ, con tôi cũng đang mỉm cười ở nơi chín suối’, ông Trần Văn Đức (SN 1950), bố em Trần Văn Thắng rót nước mời khách cho biết.
Chỉ vào người phụ nữ gầy gò, bắt đầu có nếp nhăn của thời gian, đầu lấm chấm tóc bạc: ‘Vợ tôi đó, cũng là người ở bên Thắng những lúc cuối cùng, chăm lo từng bữa ăn, miếng nước cho con. Cứ nghĩ con tôi sẽ mất cách đây 3 năm, nhưng chính bà ấy đã giúp Thắng gắng gượng đến thời điểm hiện nay’.
Sau khi xong những món ăn cuối cùng, bà Hoa mới bước vào nhà tiếp khách để chồng hoàn thành những việc còn lại. Bà Hoa cho biết, Thắng mất vào chiều ngày 27/10, sau khi trở về nhà từ bệnh viện khoảng hơn 10 ngày.
‘Buổi sáng hôm đó Thắng chỉ ăn được một chút cháo và cam. Thắng bảo tôi thay một bộ quần áo mới, chắc con cũng biết đến lúc mình phải ra đi. Mặc dù biết việc này trước sau cũng sẽ xảy ra, nhưng tôi chẳng thể nào nghĩ lại đột ngột như vậy. Cháu chẳng kịp nói gì đã tắt thở rồi’, bà Hoa nghẹn ngào.
Bà Hoa kể, năm 2014, Thắng được chẩn đoán bị ung thư xương. Biết tin, bà Hoa đã một mình lặn lội đưa Thắng ra bệnh viện ở Hà Nội chữa trị và ngày đêm túc trực chăm con. Trong tháng đầu tiên chăm con, bà đã sụt hơn 4kg.
‘Điều trị ở Hà Nội, các bác sĩ nói rằng bệnh của Thắng không thể nào chữa được, chỉ cố gắng kéo dài sự sống. Tôi không tin nên cố xin bác sĩ chữa trị, con tôi lúc đó chỉ mới gần 18, vẫn còn cả tương lai phía trước, vẫn có nhiều điều chưa làm được. Thắng ước mong đi học nghề rồi về mở cửa hàng điện tử, điện lạnh nuôi tôi mà’, bà Hoa cho hay.
Hơn 2 năm kể từ ngày Thắng mắc bệnh, không tính đếm nổi 2 mẹ con đã kiên cường bám trụ qua bao nhiêu đợt trị liệu. Bà Hoa luôn ở bên cạnh dìu dắt Thắng từng bước đi, săn sóc vệ sinh, chăm lo từng thìa cháo, khi thấy con đau thì nước mắt bà ứa ra như mình cũng đau vậy.
Biết được hoàn cảnh của Thắng và mẹ kế, chương trình Điều ước thứ 7 đã đến tìm hiểu và phát sóng trên VTV3 với tựa đề Bánh đúc có xương. Chương trình ngay sau đó đã thu hút hàng triệu người xem, gây xúc động và khiến rất nhiều người bật khóc. Rất nhiều người đã gọi điện động viên và hỗ trợ Thắng chữa bệnh, cũng vì thế mà sức khỏe của em tốt lên.
Ai cũng mong có một phép màu để chàng trai giàu nghị lực, có ‘nụ cười tỏa nắng’ được khỏi bệnh, được trở về khỏe mạnh trong vòng tay thương yêu của gia đình. Nhưng sự thật quá nghiệt ngã, căn bệnh ung thư xương đã cướp đi tính mạng của em ở tuổi 20.
‘Sau khi trở về nhà, mấy ngày đầu Thắng không thể ăn uống được gì, người cứ teo tóp lại. Mấy ngày sau thì bắt đầu ăn được một chút, gia đình cứ nghĩ là sức khỏe con có tiến triển, nhưng không ngờ…’, bà Hoa kể.
Ước mơ dang dở với người con gái Sài Gòn
Nghe câu chuyện, có ai ngờ rằng bà Hoa không phải mẹ đẻ của chàng thanh niên này, mà chỉ là mẹ kế. Bà Hoa bước chân vào ngôi nhà này khi chỉ một mình ông Đức ‘gà trống nuôi 8 con nhỏ’. Chấp nhận hy sinh tuổi xuân để gắn bó với người đàn ông nghèo, nhưng không khi nào bà Hoa cảm thấy hối tiếc vì quyết định của mình.
Bà Hoa vừa kể chuyện, vừa xoay xoay bàn tay gầy gò vì những xúc cảm đang trào dâng, khiến cho người đối diện không khỏi xót xa trước một người phụ nữ khắc khổ. Đôi bàn tay gầy guộc, nổi gân xanh vì lao động quá nhiều. Thế mới biết tình cảm của bà dồn vào ngôi nhà này nhiều như thế nào.
Thế nhưng, Thắng không phải là người con duy nhất được bà Hoa yêu thương. Bởi bà có tất cả 9 người con, nhưng trong đó chỉ có một người là do bà sinh ra. Sau khi sinh một người con chung thì bà Hoa đã quyết định triệt sản để toàn tâm, toàn ý chăm lo cho 8 người con riêng của chồng.
Gia cảnh nhà chồng rất nghèo, quanh năm sống bám vào vài sào đất trồng chè nên các con đều ốm đau quặt quẹo. Người con gái đầu của chồng bị bệnh câm điếc bẩm sinh, rồi lại phát hiện Thắng bị ung thư. Toàn bộ số tiền kiếm được đều đổ vào chữa bệnh cho các con. Mặc dù như muối bỏ bể, nhưng bà chưa hề một lời than nghèo, kể khổ.
‘Khi tôi về sống chung với ông Đức, các con vẫn còn nhỏ lắm. Thắng lúc đó chỉ mới 3 tuổi, còn người con út vừa tròn 2 tháng. Nhìn cảnh các con thiếu hơi mẹ mà thương, vì vậy từ đó tôi quyết tâm làm mẹ của các con chồng’, bà Hoa nói thế, và bà cũng làm vậy.
Những năm đầu tiên, không ít người xôn xao rằng ‘Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng’. Thế nhưng cho đến thời điểm này, tất cả đã phải cúi đầu thừa nhận tình cảm của bà Hoa dành cho các con của chồng là không gì sánh nổi.
‘Trong khoảng thời gian cuối cùng này, Thắng mong ước được chụp một tấm ảnh cưới với người con gái con yêu. Thế nhưng do sức khỏe không đảm bảo nên gia đình vẫn chưa làm được. Cuối cùng vẫn dở dang…’, bà Hoa nói.
Sau chương trình Điều ước thứ 7, một người con gái ở Sài Gòn đã liên lạc với Thắng để chia sẻ. Từ đó giữa hai người nảy sinh tình cảm, một thời gian sau cô gái này đã nhiều lần bắt xe, vượt hàng nghìn km để về thăm gia đình và chăm sóc Thắng.
‘Con bé ấy chỉ là một người xa lạ nhưng có lòng vô cùng thơm thảo. Tôi thương cháu lắm, nhưng số mệnh của Thắng đã như vậy rồi thì không thể nào làm gì được. Mấy ngày đưa tang Thắng thì cháu luôn ở trong nhà như một thành viên gia đình. Nhìn cháu mà tôi thấy được mình năm xưa, hi vọng sau này cháu có cuộc sống tốt hơn…’, bà Hoa nói.