Tôi gọi điện cho chị gái, kể hết “tội trạng” của anh rể. Trái với biểu cảm giận dữ của tôi, chị ấy rất hồn nhiên nói anh rể tôi như vậy không có gì sai.
Tôi và chị gái hơn kém nhau nhiều tuổi nên suy nghĩ khác hẳn. Nếu như tôi phóng khoáng và sống “thoáng” thì chị ấy rất kỷ luật và nghiêm khắc. Và chị gái tôi có một tính xấu là bảo thủ, không bao giờ chịu nhận sai.
Chị lập gia đình đã 6 năm và đã có một con gái nhỏ. Anh rể tôi là trưởng phòng một công ty lớn nhưng keo kiệt không ai bằng. Kinh tế nhà anh chị cũng không phải đói kém nhưng không dám ăn tiêu nhiều, đến đứa con nhỏ cũng ăn dặm thuần chứ không uống sữa ngoài, sữa bột. Anh rể tôi nói ăn thế con trẻ mau lớn mà lại tiết kiệm được khoản lớn.
Tôi mới có người yêu. Anh ấy là con nhà giàu có, nhưng tính tình rất khiêm tốn và nhu mì. Tôi và chị gái không hợp nhau nên rất ít kể cho nhau nghe về cuộc sống đời tư. Nếu chị biết tôi yêu anh, kiểu gì cũng sẽ tìm ra một vài nhược điểm của người yêu tôi để chê lên chê xuống.
Ngày sinh nhật tôi, người yêu mời tôi đến một nhà hàng sang trọng. Anh đã tạo cho tôi một bất ngờ lớn khi bài trí cả bàn tiệc bằng hoa, nến, bóng bay rất cầu kỳ. Tôi đã cảm thấy đó là buổi tối lãng mạn nhất trong đời mình. Ấy thế mà, chẳng hiểu anh rể tôi từ đâu lò dò đi tới.
Anh rể bất ngờ gọi tên tôi khiến tôi giật mình quay ra. Hóa ra công ty anh rể tổ chức liên hoan cuối quý, chứ không người như anh rể sẽ không dám bỏ tiền đến những nơi đắt đỏ thế này. Sau khi nghe tôi giới thiệu, anh rể và người yêu tôi chào và bắt tay nhau.
Chúng tôi mời anh rể ngồi xuống cùng dùng bữa, tôi tưởng anh chỉ trò chuyện lát rồi đi cùng đoàn công ty. Ai ngờ anh rể ngồi lì đó, phá hỏng cả bầu không khí lãng mạn của chúng tôi. Không chỉ thế, anh ấy còn vô tư gọi toàn những món đắt. Tôi ngượng chín mặt, không biết làm sao để “đuổi khéo” anh rể đi.
Vừa ăn, anh rể vừa hí hửng: “May mà gặp dì ở đây, anh lại có cớ thoát được bữa liên hoan công ty, không lại tốn thêm một khoản kha khá”.
Sau khi no nê, anh rể tôi nói cần về ngay không chị gái tôi mong. Tôi chỉ ước có lỗ nào dưới đất để chui xuống. Tôi đành đề nghị bữa ăn này để tôi trả tiền vì mục đích tổ chức sinh nhật tôi. Người yêu tôi đương nhiên không đồng ý và một mực chủ động thanh toán. Buổi tối vốn dĩ lãng mạn trở nên nhạt nhẽo nực cười nên tôi và người yêu cũng về luôn sau đó. Về đến nhà, tôi nhắn tin xin lỗi anh. Nhưng người yêu tôi vẫn xuề xòa nói không có gì.
Tôi gọi điện cho chị gái, kể hết “tội trạng” của anh rể. Trái với biểu cảm giận dữ của tôi, chị ấy rất hồn nhiên nói anh rể tôi như vậy không có gì sai. Đó chỉ là sự thân thiện, đằng nào cũng là người một nhà. Với lại, anh rể làm thế để thử bạn trai giúp tôi, đó là điều đáng quý!!! Đây cũng không phải lần đầu tiên chị bênh anh rể.
Tôi rất không hài lòng về cách ứng xử của anh rể, nhưng chẳng biết làm gì hơn. Người yêu tôi có thể không nghĩ gì, nhưng tôi lại cứ ấm ức khó chịu. Chẳng lẽ mỗi lần hẹn hò, chúng tôi phải đi những nơi xa xôi để không bị bắt gặp như thế nữa?